Mân mê đầu ti bạn gái dễ thương rùi nện sấp mặt, V cứ thoải mái ra đi. Sao cứ ấp a ấp úng, Mân mê đầu ti em người yêu ngây thơ rùi nện đã đời phiền não u sầu hoài vậy? – Không… không phải Thương giận V hả? – Uhm, có giận, mà hết rồi. Đâu có ai giận hoài cả đời. – Hihi, vậy mà lâu nay V không dám nhìn Thương luôn đó. – Thương dữ lắm hay sao mà không dám nhìn? – À… không, nhưng mà, ánh mắt của Thương, V không dám nhìn vào… – Sao không dám nhìn vào, nó có gì trong đó hả? Chỉ kịp thoải mái vui vẻ nói chuyện được một hai câu, em lại kê nguyên cái tủ đứng vào miệng làm tôi cứng đơ tắp lự. – … không